Khóc

Từ ngày lên thành phố, phải đối mặt với những vất vả, xô bồ, 
với những sự thật phũ phàng, đôi khi quá thật...
Chẳng biết mình có khôn lớn hơn hay yếu mềm đi...
Có những điều phải làm, đã bỏ lại hay quên mất
Có những điều đáng khóc, có khi chỉ lẳng lẵng quay đi, 
có khi bước qua như chưa hề biết, 
hoặc có lúc ném vào đó một cái nhìn bất cần, lạnh lùng…

Tự dặn lòng không được khóc. 
Vì khóc là yếu đuối, là đầu hàng bản thân, 
là vô tác dụng…

Vậy mà chiều nay bên những hạt mưa rơi,
thì tự nhiên mình lại khóc. 
Khóc mà thật hạnh phúc, 
vì biết rằng con tim mình chưa chai đá, 
nó còn rung động, còn thổn thức…
Giữa bao áp lực, 
may mắn thay mình đã học được cách chia sẻ, 
học cách cười, cách khóc trên vai người thân khi buồn. 
Và như thế, tôi tin mình đã được thương mến…

Giữa bao sóng gió, khi sai lầm thất bại, dẫu sức kia không nản, 
tôi vẫn biết mình còn có một gia đình: Chốn yên bình để quay về, 
nơi có ba, mẹ - Những người cho tôi một hình hài…
Tôi biết, 
mình không có quyền làm tổn thương đến hình hài ấy...

Và...
Nước mắt lại rửa trôi bao muộn phiền...




(Chẳng biết làm gì, chẳng biết chi,

Chẳng biết lo âu, chẳng biết sầu,

Chẳng biết ưu tư, chẳng biết khóc,

Cũng chẳng biết buồng, chẳng biết vui.

Chẳng biết ra sao cai cuộc đời,

Chẳng biết rồi sẽ trôi về đâu.

Thôi, mặc cho dòng đời đưa đẩy,

Buồn, hết mộng mơ, hết dỗi hờn.)

Next previous home