Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ...
Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử...

Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ...
Nhưng con người ta đôi khi quá bàng quan với nhau, đi lướt qua niềm vui, nỗi buồn cua nhau, đến khi hiểu ra thì mọi sự đã quá muộn...
Vì ai cũng đang mang trên mình một lớp vỏ bọc để ngụy trang cho địa vị xã hội, cho tiếng tăm, cho sự hơn thua trong cuộc sống để rồi nhìn lại họ đang được gì? Tất cả chỉ là một tâm hồn trống rỗng bên cạnh những câu chuyện phô trương, nhạt nhẽo như chính tâm hồn họ.
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải giữ gìn cho vẻ đẹp hoàn thiện ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi thất bại.

Tôi chưa bao giờ có được diễm phúc "Khẽ ngắt nụ hồng, cài lên mái tóc xanh mẹ yêu". Khi mái tóc mẹ xanh, tôi còn quá nhỏ và chưa ý thức được tình cảm đáp đền của một người con.
Chỉ khi sống xa nhà, xa mẹ, tôi mới cảm nhận hết sự nồng ấm, cần thiết của bàn tay mẹ, lúc ấy thì mái đầu mẹ đã điểm sương.
"Bố yêu con vừa đủ để đặt con ngồi ngoan trên yên xe, quấn áo mưa kín kẽ, bố đi bộ bì bõm trong mưa trong nước ngập,...
...,để chân con không lấm nước đen, để con cười khoe hàm răng sún mỗi khi bố gọi con là công chúa và bố đang làm công việc của phò mã. Con hiểu rằng chiếc xe đang là phò mã của bố con mình."
Trong một lần cùng em dạo chơi công viên, đột nhiên em dừng lại đứng trước mặt hỏi tôi một câu lạ lùng:
- Anh tại sao anh lại yêu em?
Tôi nhìn em mỉm cười và trả lời:
- Sao em lại hỏi vậy? tình yêu mà!
Em giận dỗi quay đi:
- Không nói được lý do tức là anh không yêu em.
Tôi thần người bảo:
- Không thể suy diễn như vậy được.
Em quay lại ngoan cố nói:
- Nhưng bạn trai của các bạn em luôn cho các bạn ấy biết lý do mà anh ta yêu.
-Thôi được: Anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác!
Nghe thấy vậy em chạy lại ôm choàng lấy tôi hồi lâu. Hôm đó mới thật nhiều chuyện để nói làm sao.
Mọi chuyện vẫn êm đẹp nếu không có vụ tai nạn xe máy đến với em. Chân em bị gãy có thể phải ngồi xe lăn suốt đời, mặt em bị băng bó một bên. Thời gian đầu em trở nên khác hẳn so với trước. Em ít cười mặt lúc nào cũng u buồn, suốt ngày chỉ ngồi ở trong phòng, em không còn quan tâm đến những suy nghĩ, những cảm nhận của người thân nữa.
Niềm tin của em đã gần như sụp đổ không còn tin vào ai nữa, không còn tha thiết yêu thương chính mình và mọi người xung quanh. Biết vậy mẹ đã chăm sóc em rất chu đáo, cẩn thận, trông em từng giấc ngủ.
- Con uống sữa đi rồi mẹ đưa con ra ngoài đi dạo nhé!
- Con không cần mọi người thương hại, con không muốn sống nữa con căm thù cuộc đời này!
Những lời nói của con như dao cắt vào da vào thịt bà, nước mắt bà như muốn rơi xuống nhưng bà nghĩ rằng mình không kiên cường sao có thể chăm lo cho nó được chứ, bà cố kìm lại rồi an ủi con gái.
- Cố gắng lên con cuộc sống vẫn còn nhiều điều đang chờ con ở phía trước.
Hàng ngày đi học về tôi đều ghé qua nhà em kể những câu chuyện cười cho em nghe, đọc những cuốn sách mà em thích, nấu những món mà em thích ăn. Những việc mà tôi làm đều muốn em được vui, có thêm niềm tin và nghị lực vượt qua khó khăn trước mắt.
Tôi nói:
- Em còn nhớ không ngày trước em thường bắt anh trả lời rằng vì sao anh yêu em.
- Vâng ! Em nhớ.
- Khi đó anh đã trả lời em:
Anh yêu em vì em xinh đẹp, nhưng với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang, nhưng bây giờ em có làm được đâu, vậy thì anh không thể yêu em.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn, nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn, đây không phải là lý do giúp anh có thể yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em, bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác, nhưng bây giờ mọi người lại quan tâm đến em quá nhiều. Rõ ràng anh không nên yêu em nữa!
- Em hiểu rồi, bây giờ anh muốn chia tay với em có phải không?
- Ừ giờ em chẳng có lý do gì khiến anh phải yêu. Vậy mà anh vẫn yêu em thậm chí còn yêu hơn cả ngày xưa nữa. Bây giờ em có cần lý do nào nữa không em yêu!
- Anh yêu! Em thật ngốc nghếch, bây giờ em chẳng cần lý do nào nữa cho tình yêu của chúng ta...