
Tình yêu là một khái niệm vừa gần mà cũng vừa xa, nhưng tôi không hiểu sao mỗi khi nhắc đến nó, không chỉ riêng tôi mà ai cũng cảm thấy bồi hồi. Giống như người ta nhớ đến một kỷ niệm của một thời đã qua.
Lần nào lên Youtube, tôi cũng đều gõ tìm kiếm bài hát "Dạ khúc" của Quốc Bảo. Phải chăng bởi giai điệu của nó quá gần gũi? quá tâm trạng?

"Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy". Tôi nghĩ khoảng không gian vắng lặng cũng đủ để người ta mang trong mình tâm trạng khắc khoải. Nỗi lòng của con người có đâu là giới hạn khi mà nó cứ chất chứa và ngập tràn trong cuộc sống đầy bộn bề lo toan này.
Phụ nữ, ai cũng có những phút yếu lòng, những lúc "say nắng". Nhưng đôi khi, cũng chỉ đơn giản là một chữ CẦN. Cần hơi ấm bàn tay, cần một chút câu hỏi han, cần sự động viên. Tôi thiết nghĩ, ai cũng vậy, con người mà, khi cần cũng mệt mỏi như ai! Và đâu chỉ thế, cũng cần đươc cảm thông và lắng nghe, chia sẻ.
Người con gái trong bài hát dường như đã bị sự cô đơn chất chứa ám ảnh, đau đáu một nỗi niềm. Nỗi niềm lo sợ một ngày hạnh phúc sẽ rời xa, người mình yêu thương sẽ không ở bên mình.
Vậy đấy, tình cảm của con người cũng là điều dễ hiểu khi mà chúng ta thấy cần nhau trong cuộc đời này.
Có những điều cũng chẳng dễ nói ra, nhưng khi đã gọi tên nó thành lời thì nghĩa là mọi trở ngại về khoảng cách, về sự khó khăn, về tất cả sẽ được hóa giải.