Niềm vui Giáng Sinh thực sự bày tỏ một thực tại sâu xa, mở ra cho ta bao nhiêu là phong phú...
Từ cuối tháng 11 này thì Giáo Hội Công Giáo đã bước vào mùa Vọng (mùa hy vọng), đó cũng là lúc cả thế giới tưng bừng đón chờ một mùa Giáng Sinh mới. Không khí sửa soạn đón mừng lễ Chúa Giáng sinh bắt đầu với bốn tuần lễ mùa Vọng. Mùa Vọng là mùa đặc biệt để tỉnh thức và cầu nguyện trông chờ Đức Kitô đến; Là thời gian cho chúng ta hy vọng; Và Đức Kitô chính là hy vọng của chúng ta.
Trong mùa Vọng có lễ Giáng Sinh. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi chúng ta đă thấy một niềm vui nhẹ nhàng, thanh thoát trong trí lòng. Niềm vui Giáng Sinh ấy có thể chỉ do bầu không khí thơ mộng của ngày lễ, bầu khí của ánh sáng đèn màu, bầu khí của những âm thanh bài hát... gợi lên một chút tình cảm lâng lâng trong tâm hồn...
Tuy nhiên, cũng có thể niềm vui Giáng Sinh thực sự bày tỏ một thực tại sâu xa: niềm vui được chia sẻ, vì Thiên Chúa đã và đang sống kiếp phàm nhân tục lụy như chúng ta; Niềm vui được sống với, vì Thiên Chúa là Đấng Emmanuel - Thiên Chúa ở cùng chúng ta; Niềm vui của một kiếp người bôn ba, chật vật, nay tìm thấy một chút bình an khi đứng trước hang đá khó nghèo nhưng thật đẹp...
Và thực sự, Mầu nhiệm Nhập Thể - Mầu nhiệm Con Thiên Chúa làm người, luôn mở ra cho chúng ta bao nhiêu là phong phú. Mỗi người Kitô hữu, và cả những người "ngoại đạo", đều có thể tìm thấy một chút ý nghĩa cho đời mình, một chút thanh thản trong tâm hồn; Hoặc tìm thấy một niềm xác tín sâu xa về ý nghĩa cao quý về đời người, một kiếp người đã được chính Thiên Chúa đảm nhận; Hoặc một sức mạnh của tình thương đủ để nâng dậy một tình trạng đang ê chề tuyệt vọng...
LỜI KINH CỦA NGƯỜI ĐAU KHỔ( PARADOXES OF PRAYERS )
Roy Campanella, bị bại liệt phải ngồi xe lăn, hằng ngày cô vẫn phải đến Trung Tâm Vật Lý Trị Liệu vốn là một cơ sở tôn giáo. Cô để ý thấy vẫn thường có một số người dừng lại đọc một tấm bảng đồng gắn vào tường ở ngay phòng tiếp nhận bệnh nhân. Thế rồi, một buổi chiều, cô cũng dừng xe lăn, tò mò đọc nội dung khắc trên bảng đồng. Bỗng cô thấy một niềm phấn khởi trào dâng từ đáy tâm hồn bấy lâu nay đã tuyệt vọng vì âu sầu tủi nhục… Tấm bảng đồng ghi lại lời cầu nguyện của những ai đau khổ:
Roy Campanella, bị bại liệt phải ngồi xe lăn, hằng ngày cô vẫn phải đến Trung Tâm Vật Lý Trị Liệu vốn là một cơ sở tôn giáo. Cô để ý thấy vẫn thường có một số người dừng lại đọc một tấm bảng đồng gắn vào tường ở ngay phòng tiếp nhận bệnh nhân. Thế rồi, một buổi chiều, cô cũng dừng xe lăn, tò mò đọc nội dung khắc trên bảng đồng. Bỗng cô thấy một niềm phấn khởi trào dâng từ đáy tâm hồn bấy lâu nay đã tuyệt vọng vì âu sầu tủi nhục… Tấm bảng đồng ghi lại lời cầu nguyện của những ai đau khổ:
Lạy Chúa, con cầu xin Ơn Mạnh Mẽ để thành đạt trong cuộc đời,
Chúa lại làm cho con ra yếu ớt để biết vâng lời khiêm hạ…
Chúa lại làm cho con ra yếu ớt để biết vâng lời khiêm hạ…
Con cầu xin có sức khỏe để mong thực hiện những công trình lớn lao,
Chúa lại cho con chịu tàn tật để chỉ làm những việc nhỏ tốt lành…
Con cầu xin được giàu sang để sống sung sướng thoải mái,
Chúa lại cho con nghèo nàn để học biết thế nào là khôn ngoan…
Con cầu xin được có uy quyền để mọi người phải kính nể ca ngợi,
Chúa lại cho con sự thấp hèn để con biết cần đến Chúa…
Con cầu xin cho có được tất cả để tận hưởng cuộc đời,
Chúa lại cho con cả một cuộc đời để được hưởng mọi sự.
Con xin gì cũng chẳng được theo ý con muốn.
Nhưng những điều con đáng phải mơ ước
Mà con không hề biết thốt lên lời cầu xin,
Thì Chúa lại đã ban cho con thật dư đầy từ lâu...
Lạy Chúa, hóa ra, con lại là người hơn hết trên đời này,
Bởi con đã nhận được ơn phúc Chúa vô vàn…
Nhưng những điều con đáng phải mơ ước
Mà con không hề biết thốt lên lời cầu xin,
Thì Chúa lại đã ban cho con thật dư đầy từ lâu...
Lạy Chúa, hóa ra, con lại là người hơn hết trên đời này,
Bởi con đã nhận được ơn phúc Chúa vô vàn…
Sống trong ánh sáng của Thập giá
Thứ bảy - 15/10/2011 18:46
Sống trong ánh sáng của Thập giá
Di chúc tinh thần của Đức hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận “Đã 15 năm bây giờ tôi mới trở lại đây. Có những điều đã thay đổi quá nhiều, nhưng điều mà chúng ta vẫn giữ trong tâm khảm và không thay đổi, là tình yêu của Chúa.
Trong 13 năm bị giam cầm, tôi đã chọn nguyên tắc sống cho mình là luôn luôn sống trong ánh sáng của thánh giá. Thánh giá mà các chị mang trên ngực, thánh giá ngày nào chúng ta cũng thấy trong nhà mình.
Điều đầu tiên là những thời điểm khó khăn tôi đã trải qua. Có những lúc ta thấy thời gian kéo dài như vô tận. Không biết đến bao giờ thì việc này mới chấm dứt và ngày nào cũng lại bắt đầu như thế. Và thật khủng khiếp vì trong tình trạng bị cô lập, ta không biết tin tức gì cả. Không biết những gì đang diễn ra bên ngoài… không biết tin tức về Giáo Hội, về các cộng đoàn, về giáo phận của tôi, về các linh mục, các tín hữu của tôi! Chính lúc đó, điều nâng đỡ tôi nhiều nhất là nghĩ đến thánh giá. Trên thánh giá, Chúa Kitô đã không có hoạt động nào cả. Người ở trong tình trạng bất động hoàn toàn, không đi lại, không giảng dạy, không ban phát các bí tích… Nhưng đó chính là thời điểm quan trọng nhất trong đời sống của Người cũng như cho toàn thể nhân loại, vì chính trên Thánh giá, Người dâng lễ. Người hiến dâng hy tế Thánh Thể, hiến dâng của lễ đích thực nhất trong đời sống Người để cứu độ nhân loại. Chính tư tưởng đó đã giúp tôi vượt qua thử thách. Khi chúng ta không còn hoạt động gì được nữa, hãy nghĩ đến Chúa Giêsu trên thánh giá và kết hợp với Chúa Giêsu chịu đóng đinh.
Điều thứ hai: sống giây phút hiện tại. Khi quá khổ sở, người ta không thể nghĩ đến ngày mai. Hiện tại đã quá dài rồi, nghĩ đến tương lai còn dài hơn. Chỉ nghĩ đến thời điểm hiện tại thôi. Đi qua từng giây phút với tất cả sự can đảm của mình. Sống tình yêu vĩnh cửu của Chúa trong từng giây phút. Lấp đầy từng giây phút bằng lòng yêu mến Chúa và chính điều đó đã giúp tôi sống từng ngày, từng phút. Và tôi nghĩ rằng nếu chúng ta sống từng giây phút và hằng triệu giây phút như thế với lòng yêu mến Chúa, cuộc sống chúng ta sẽ tràn ngập niềm vui và tình yêu, và chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.
Điều thứ ba: đức ái. Khi ở giữa những người lính gác mà ngay từ phút đầu tiên đã tỏ ra xa cách, tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị cô lập, vì tôi bị xếp vào hàng giai cấp bóc lột. Luôn luôn có sự phân biệt giai cấp nhưng ngay từ giây phút đầu tiên, tôi nghĩ rằng phải lấp đầy phòng giam này bằng tình yêu của Chúa. Bằng cách đó, tôi đã sống với những bạn tù nhân khác, nhưng nhất là khi bị biệt giam, tôi không có mối liên hệ nào khác là những người lính gác. Ngày qua ngày, tôi cố gắng sống bác ái, nhìn họ bằng cặp mắt của Chúa. Nếu tôi nhìn họ bằng cặp mắt của mình, tôi thấy sự khác biệt. Nhưng khi tôi nhìn họ bằng cặp mắt của Chúa, tôi thấy họ là anh em tôi và tôi nhìn thấy Chúa Giêsu trong họ. Khi đó mọi sự thay đổi. Chúng tôi trở nên bè bạn. Cuộc sống thay đổi. Chúng tôi nói chuyện với nhau, giúp đỡ nhau và tôi có thể nghe họ đặt cả tá câu hỏi về Giáo Hội, đời tu, sự độc thân, hoạt động của Tòa Thánh Vatican, về những chuyến đi của Đức giáo hoàng, về đủ thứ. Một loại hình dạy giáo lý đặc biệt. Và đó là kinh nghiệm rất đặc biệt vì tôi xác tín rằng nếu tôi không sống đức ái, tôi không xứng đáng mang danh hiệu Kitô hữu. Phải yêu thương họ như Chúa Giêsu yêu thương tôi. Thật đơn giản nhưng cũng thật khó khăn vì mỗi lần xét mình, tôi lại thấy tôi chưa yêu thương họ được như Chúa Giêsu yêu thương tôi. Như thế mỗi ngày phải tiến bộ hơn một chút.
Tôi không có sách để đọc kinh, suy niệm. Vậy thì tôi làm gì? Tôi đã tìm ra một phương thế đơn sơ, đó là suy niệm về di chúc của Chúa Giêsu. Trước khi chết, Chúa Giêsu để lại cho tôi những gì? Chúa Giêsu mong ước điều gì? Chúa Giêsu hứa với tôi điều gì?
Rất đơn sơ, chủ đề cầu nguyện của tôi là: Chúa Giêsu để lại cho tôi Giáo Hội của Người. Người để lại cho tôi mẹ của Người. Người để lại cho tôi sự bình an. Người để lại cho tôi chức linh mục. Người mong ước gì? Người mong ước tôi tín thác vào Người cho dù phải đau khổ. Người nói: “Bây giờ các con phải u sầu, còn thế gian vui mừng, nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui”. Đó chính là biện chứng của Tin Mừng tình yêu. Chúa Giêsu mong ước tôi sống đời cầu nguyện. Người dạy tôi phải cầu nguyện luôn và trong Tin Mừng Gioan, Chúa Giêsu đã nhắn nhủ đến 16 lần “Hãy ở lại trong Thầy”. Còn nữa, Người nói: “Điều răn mới của Thầy là các con hãy yêu thương nhau”. Và điều quan trọng nhất mà Người mong ước là sự hiệp nhất trong Giáo Hội: “Để tất cả nên một”. Đó là ước muốn lớn nhất của Chúa. Và Người hứa với tôi điều gì? Người đã hứa rằng Chúa Cha yêu thương tất cả chúng ta. Người hứa ban sức mạnh Thánh Thần cho chúng ta. Người hứa ở lại với Giáo Hội cho đến tận thế, Người cũng hứa ban cả khổ đau và thử thách. Nhưng cuối cùng Người hứa: “Nếu các con xin điều gì nhân danh Thầy, Chúa Cha sẽ ban cho các con”. Ai cậy trông vào Chúa sẽ chẳng thiếu thốn gì.”
Ngày 29-04-1989 - Đức Cố hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận - Bài nói chuyện với các nữ tu tại Rôma